Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

Về nhà nửa kia mở bán vừa thấy tôi mẹ em khóc chết giả phải tham gia viện và sự thật kinh hoàng phía sau đó

dan-ong-khoc

 

Tôi và người ấy năm nay đều 29 tuổi đã quen nhau được 3 năm, tới nay khi công tác đã định hình lương khá cao nên hai đứa tính chuyện trăm năm. Tôi dẫn em về ra mắt mẹ tôi mừng lắm vì em đẹp tươi lại ngoan hiền biết cách sống và cũng thật lòng dễ gần không kiểu phương pháp.

Sau đó chúng tôi về quê em, em là người Ninh Bình cách nhà tôi khoảng hơn trăm cây, dù là trai Thủ đô nhưng trong khoảng nhỏ bé sống không có bố nên tôi thương mẹ luôn không hoàn thành cố gắng để làm cho bà vui miệng, vui vẻ và sống khỏe.

Tôi chuẩn bị chú ý lắm khi về nhà em, trong khoảng sắm quà đến ăn mặc đi đứng nói năng tôi đều tập luyện trước, em cứ cười trêu tôi sao anh như đi thi tuyển vậy. Thực tại tôi còn bồn chồn hơn cả đi thi đại học thậm chí đi phỏng vấn khiến việc. Bởi yêu em thật phổ thông nên tôi mong có được cảm tình từ số đông công chúng trong mái ấm em.

Em nói vậy nhưng cũng nhân thức yếu tố đó bởi chính em cũng cực kì lo sợ khi về mở bán mái ấm tôi. Ngày về mở bán chúng tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì chỉ cần bác mẹ đồng ý chúng tôi sẽ nhanh lẹ được về thông thường 1 gia đình, lo vì sợ các cụ có gì đó không ưng ý sẽ là mối cản trở trong mối quan hệ của nhị đứa.

Thật may khi về nhà em công chúng đều tươi cười sung sướng, hòa đồng và dễ gần thế nên tôi đỡ áp lực duy chỉ có mẹ em là bận chút việc về sau. Tôi nghĩ đầu xuôi đuôi lọt nên an tâm phần nào, nào ngờ khi vừa về đến sân, nhận ra tôi mẹ em khóc ngay và bất tỉnh nhân sự ngất xỉu.

Dân chúng hoang mang lo âu, đưa ngay bác vào viện còn em và tôi thì chẳng nắm bắt gì. Tôi sợ hãi vô cùng. Sau đó vì công tác tôi phải lên Hà Nội còn em ở nhà chăm mẹ. Mãi sau chúng tôi vẫn không hiểu nguồn gốc, chỉ nhân thức mẹ em cố định không đồng ý cho nhì đứa cưới nhau.

Tôi và em khổ cực vô cùng, chẳng hiểu nguyên do là gì, về nhà tôi cũng chẳng dám kể cho mẹ nghe. Chẳng nắm bắt ma xui quỷ khiến thế nào, đêm đó tôi lại hỏi về bố - là nhân tố xưa giờ tôi chẳng hỏi vì nói tới là mẹ khóc. Lúc này mẹ mới lôi tấm ảnh người mà bố ngày xưa yêu tới trống mái nhất mực đòi lấy, nhưng ông bà nội quyết không cho sau mới lấy mẹ và sinh ra tôi.

Nhìn tấm ảnh tôi đã hiểu gần như hóa ra xưa mẹ của người ấy tôi là đầu đuôi của bố, nhị người đã qua lại nhưng bị phản đối nên thôi. Trong mắt mẹ em thân phụ tôi là người phản bội khi ngay ngay tức thì cưới người thiếu nữ khác. Còn với mẹ tôi đó mãi là nỗi đau tới cuối đời vì cưới nhưng chẳng có được tình yêu của phụ thân tôi.

Giờ đã biết sự thật tôi nên làm thế nào đây, tôi yêu em và em cũng vậy nhưng chưa tìm ra được lối thoát cho hai đứa xin hãy cho tôi lời khuyên?


Đọc thêm: Collagen Hanamai

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét