Đức Phật từng dạy rằng, trông coi người tí hon cũng như săn sóc đức Phật. Ví như người bé dại đó lại chính là phụ vương mẹ chúng ta, thì sự chăm chút phải thân mật chú ý gấp trăm ngàn lần. Đáng tiếc rằng, ở cõi tục, người ta thường không làm cho được như vậy. Phụ thân mẹ già, đau bé bỏng thường bị con cháu bỏ rơi. Chúng ta là Phật Tử, chúng ta tuyệt đối không được khiến thế do vì làm thế không những trái với đạo lý thông thường của trần giới mà cũng trái với lời chính đức Phật dạy. Trái tới hai lần, trái lời Phật dạy phải chăm chút người bé dại, trái lời Phật dạy phải hiếu kính cha mẹ, phải trông coi người nhỏ như chính là chăm nom đức Phật.
Hiếu kính cha mẹ là một truyền thống rất tốt đẹp và lâu đời của dân tộc Việt Nam chúng ta. Truyền thống đó trong khoảng xa xưa đã được giữ vững và trao truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, cho tới bây giờ.
Hiếu thuận với phụ vương mẹ là nghiệp lành lớn nhất của đời người, là phúc báo mà Phật giáo khuyên nên làm nhất trên đời. Những lời Phật dạy về lòng hiếu thảo con cái giúp chúng ta nắm bắt thêm phần nào về công trạng hoành tráng đó.
Trong khoảng lúc mang con trong lòng, sinh con ra cho tới lúc con trưởng thành, phụ vương mẹ phải khó nhọc nhọc nhằn, tốn hao biết bao mồ hôi nước mắt, công sức, dành hết tâm tư tình cảm cho con, chỉ mong con nên vóc nên hình, lớn khôn thành người.
Khi sinh con ra, ngay cả cái tên thân phụ mẹ cũng chọn cho tốt để đặt cho con. Cái tên phải hay, phải đẹp, có ý nghĩa, thân phụ mẹ đem niềm kỳ vọng, mong ước của bản thân gởi gắm tham gia đó. Phụ thân mẹ nào cũng vậy, luôn ước mong con bản thân mình khi trưởng thành sẽ là người toàn diện khả năng, tiết hạnh, trở thành người hữu dụng cho phường hội.
Để con có mặt trên cuộc đời này, mẹ phải có mang con chín tháng mười ngày, cha phải túc trực cận kề săn sóc săn sóc.
Con trẻ trong nhà lớn lên có bay khiêu vũ ở đâu, thưởng thức niềm vui từ mọi ngả nhưng khi vấp ngã thì chỉ có mẹ phụ thân dang tay giúp đỡ, mến thương. Ơn cha nghĩa mẹ đời này kiếp này không bao giờ có thể trả hết. Nói báo hiếu cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Yếu tố phật dạy về chữ hiếu
“Này các tỳ kheo! Có nhì người mà các thầy chẳng thể nào đền ơn cho hết được, đó là phụ vương và mẹ. Nếu như có kẻ vai trái cõng cha, vai phải cõng mẹ, đi xa ngàn dặm, cung phụng đủ mọi thức ăn, đồ mặc, chăn nệm và thuốc men, thậm chí thân phụ mẹ có tiểu tiện, đi ngoài trên vai đi nữa, cũng chưa trả được ân sâu phụ vương mẹ.
Các thầy phải nhân thức, ân thân phụ mẹ nặng lắm, bồng bế cưu mang, dưỡng dục đúng lúc, làm cho ta trưởng thành. Vì thế, mà biết ân đó khó khăn trả. Bởi vậy, người con hiếu thảo muốn báo ân công ơn cha mẹ đúng chánh pháp cần phải thực hành những việc sau đây:
– Ví như phụ vương mẹ chưa có niềm tin, phải khuyết khích phụ vương mẹ phát tâm tin tưởng tam bảo.
– Ví như thân phụ mẹ xan tham, phải khuyết khích thân phụ mẹ phát tâm bố thí.
– Nếu như thân phụ mẹ theo vấn đề cường bạo, phải khuyết khích cha mẹ hướng về tuyến đường thiện.
– Giả dụ phụ thân mẹ theo tà kiến, phải khuyết khích thân phụ mẹ trở về với chánh kiến.
Làm được tương tự là trả ơn cha mẹ đúng với chánh pháp, làm cho thân phụ mẹ không những được an vui trong hiện tại, mà còn gieo phước lành trong tương lai”. (Kinh Tăng Nhất A Hàm)
Hiếu với phụ thân mẹ là bạn bè phải hòa thuận
Mái ấm là chỗ dựa, cũng là nhiệt huyết cả đời của thân phụ mẹ. Bậc làm cho thân phụ khiến mẹ nào cũng hy vọng bằng hữu trong nhà vui miệng, đầm ấm, xây đắp không khí tình thân. Chỉ cần người thân đối với nhau thân mật, thuận hòa, bên nhau khi vui khi bi tráng, san sớt gian nan, hỗ trợ hoạn nạn là thân phụ mẹ đã cảm thấy im lòng.
Con nào cũng là con, giả dụ xảy ra tranh chấp thì người thân phụ người mẹ ở giữa khó khăn phân xử, cũng cảm thấy run sợ, muộn phiền. Vì ngoài phụ vương mẹ ra, trên đời này, người thân cận nhất, ruột thịt nhất chính là bạn bè trong nhà. Thân phụ mẹ tuổi già, sức yếu thì đồng đội lệ thuộc lẫn nhau, ấy chính là niềm vui, niềm êm ấm, cũng là sự an tâm lớn nhất.
Tham khảo thêm: Mua Hàng Nhật
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét