Báo Nhật – Con trai tôi dù rằng lớn lên tại Nhật, nhưng tôi bấy lâu vẫn không thực thụ nắm bắt tại sao nhà trường và mái nhà ở Nhật lại có mối quan hệ tương hỗ mật thiết như vậy. Họ đều coi việc giáo dưỡng hàng ngày cũng quan trọng như thành tựu học tập.
Mãi cho tới một ngày tôi tham dự buổi họp phụ huynh của con trai tại trường trung học, được nghe thầy hiệu trưởng 80 tuổi kể về câu chuyện thuở ấu thơ của một doanh nhân nổi tiếng, tôi mới giật mình nắm bắt ra.
Đàn ông khóc đòi tìm bánh làm thịt nướng
Câu chuyện thầy hiệu trưởng kể ngày hôm đó xảy ra tham gia sau Chiến tranh Thế giới lần thứ hai. Nhẹ nhàng, giản dị nhưng sâu sắc, câu chuyện ấy đã giúp chúng tôi thấu hiểu bí quyết giáo dục con cái của mái nhà truyền thống tại Nhật Bản như thế nào.
Thầy hiệu trưởng già kể chuyện với chúng tôi bằng giọng nói khàn khàn và thỉnh thoảng phải ngừng lại vì những cơn ho nhẹ. Ông nói, kinh tế của Nhật sau Chiến tranh quả đât vô cùng gian khổ, đa phần các mái ấm rơi tham gia cảnh nghèo túng, vì thế mong muốn lớn nhất của quần chúng là được no bụng. Trong những ngày ấy, làm thịt là món vô cùng xa xỉ và chỉ có trên bàn ăn độc nhất vô nhị vào thời điểm năm mới.
Câu chuyện của thầy hiệu trưởng diễn ra trong bối cảnh lịch sử ấy. Nó kể về thời thơ ấu của Kadokura Kiyojiro, chủ toạ một công ti trả lời, một công ty nổi tiếng của Nhật Bản mà người Nhật bạn nào ai cũng biết.
Đương nhiên, anh hùng chính trong câu chuyện không phải Kadokura Kiyojiro, mà là mẹ của ông, người đàn bà thánh thiện từ, dịu dàng, kiên nhẫn nhưng vô cùng lý trí, kiên định. Bà không chỉ chuẩn bị chịu mọi trách nhiệm mà còn âm thầm hy sinh, không oán không hận đã làm cho phần đông những người xuất hiện tại buổi lễ hôm ấy cảm động thâm thúy.
Dân chúng dành cho bà sự ái mộ, cảm phục vì đầy đủ những gì bà đã khiến cho và bởi bà chính là hiện thân cho những vẻ đẹp truyền thống cao tay, tốt đẹp đang dần bị mai một trong phố hội văn minh.
Câu chuyện diễn ra vào một ngày trong kỳ nghỉ hè năm lớp 4, người mẹ dẫn Kadokura Kiyojiro lên phố mua đồ. Kadokura Kiyojiro ngoan ngoãn đi sau mẹ, nhiều khi những món đồ chơi, những bộ áo quần đẹp thú vị tâm tưởng cậu, nhưng cậu nhỏ nhắn ngay tức thì nhớ ra tình cảnh gia đình bản thân đang rất gian truân. Đúng lúc ra về, cậu nhỏ nghe thấy những âm thanh “xèo… xèo” phát ra trong khoảng siêu thị bán bánh giết thịt nướng, và mùi thơm phức, béo ngậy thu hút cậu bé nhỏ.
Vào mỗi giờ ra chơi, bằng hữu trong lớp cậu gầy thường nói chuyện với nhau về những món ngon trong gia đình và không khách hàng nào không kể đến món bánh làm thịt nướng. Mỗi lần như thế, Kadokura Kiyojiro đều cảm thấy vô cùng tủi thân và trinh nữ, vì cậu là người độc nhất vô nhị chưa nhân thức đến hình dạng chiếc bánh giết mổ nướng như thế nào. Ngày nào cũng vậy, ba bữa cơm trong nhà đều chỉ có dưa muối và gạo mạch, và chiếc bánh giết mổ xa xỉ luôn chỉ sinh tồn trong hình dong và sự khao khát của Kadokura Kiyojiro mà thôi.
Nghĩ lại những nhân tố ấy, Kadokura Kiyojiro thốt nhiên hét lớn lên giữa phường và nhất thiết đòi được ăn bánh giết mổ một lần. Cậu nhỏ bé nắm chặt tay mẹ, nằn nì đòi tìm. Lúc đó, mẹ cậu nhìn cậu bằng ánh mắt nữ tính và nhẹ nhàng cắt nghĩa: “Nhà mình không có điều kiện. Giả dụ tìm về, cha sẽ rất tức giận và trách mắng mẹ con bản thân mình”.
Nhưng Kadokura Kiyojiro bồng bột không chịu dừng lại và nói với mẹ bằng giọng oán thù trách: “Các bạn trong lớp đều được ăn, chỉ có mình con là chưa bao giờ được biết đến mùi vị của bánh giết mổ. Mẹ sắm cho con ăn đi, chỉ một lần thôi cũng được”.
Bánh thịt là loại bánh chiên làm cho trong khoảng giết bò và khoai tây. Hiện giờ, đây là loại bánh rất dân dã, tầm thường ở Nhật, người nào cũng có thể sắm được một bí quyết cực kì thuận lợi. Nhưng sau chiến tranh, được ăn bánh nhân thịt là một điều hết sức xa xỉ ở Nhật. Vì thế, những gia đình phổ biến không thể gánh gồng được, nên tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mà mua về nhà ăn.
Kadokura Kiyojiro thông thường là cậu tí hon vô cùng ngoan ngoãn và biết vâng lời nhưng hôm đó tự dưng bất chấp đầy đủ mọi nguyên tắc, sẵn sàng giữa đường phố la khóc nài nỉ làm cho mẹ cậu phải hạ quyết tâm làm một việc gian truân. Mẹ nói với Kadokura Kiyojiro ngăn nắp và xong khoát: “Con thực sự rất muốn ăn mà. Được rồi!”, và bà không lần chần rảo bước tới siêu thị tậu sáu chiếc bánh làm thịt.
Phụ thân nổi trận lôi đình trách mắng, mẹ âm thầm nhẫn nhịn toàn bộ
Quả nhiên khi cha Kadokura Kiyojiro vừa về đến nhà, nhận thấy thấy trên bàn ăn ngoài cơm rau muối hàng ngày còn có thêm một đĩa bánh giết, ông tức thời nổi trận lôi đình với mẹ cậu: “Sao bà có thể tiêu xài tùy nhân thể như thế này, không màng gì tới hậu quả thế….”
Kadokura Kiyojiro lúc đó mới hiểu ra sự hiểm nguy của việc này. Cậu nhỏ nhắn lo âu sợ hãi, sợ mẹ nói ra sự thật thì phần nhiều sự giận dữ và nóng tính kia sẽ trút cả lên cậu. Kadokura Kiyojiro ngồi nép vào một góc nhà, ánh mắt không rời khỏi hình bóng của mẹ. Cậu nhìn những nét mặt và biểu cảm trên khuôn mặt mẹ để đoán xem sự việc gì sẽ có thể xảy ra với bản thân mình.
Nhưng mọi chuyện diễn ra hoàn toàn khác xa so với những gì cậu toan tính. Mẹ không nói một lời nào, không tỏ ra uất ức hay giận dữ mà chỉ âm thầm chịu đựng phần lớn. Bà điềm tĩnh ngồi đó, yên lặng cúi đầu và lắng tai những câu trách móc và sự phẫn nộ của phụ vương.
Có nhẽ khi đưa ra quyết định sắm bánh giết, bà đã đoán trước hậu quả sẽ như thế nào. Bà cũng cho đây hoàn toàn là quyết định của bà, chưa đàm luận với chồng mà đã tự ý quyết định, bà xứng đáng phải chịu sự trách mắng như vậy.
Bà gan dạ chịu nghĩa vụ về việc bản thân mình đã khiến cho, không ân oán không hận, song song trong tình cảnh chịu tủi hổ, đắng cay ấy, bà vẫn tôn trọng địa vị và sự oai nghiêm của người chủ mái ấm là chồng mình.
Tình thương dành cho con và sự nhẫn chịu của người đàn bà đã cho bà sức mạnh và sự bền chí để điềm tĩnh đối diện với bất cứ yếu tố gì. Bà, một người thanh nữ truyền thống, coi trọng lễ thức và đạo đức, vì các con mà sẵn sàng gánh chịu đầy đủ, hy sinh gần như.
7 người nhưng chỉ có 6 chiếc bánh làm thịt
Câu chuyện khiến cho đại chúng bạn nào nấy đều xúc động và vô cùng bái phục sự nhẫn nhịn của người mẹ. Cuộc sống mau lẹ làm cho họ nhiều khi đánh mất phiên bản tính thuần khiết của chính mình, chẳng thể nhẫn chịu, không thể bao dung, thậm chí chẳng thể kiềm nhạo báng phiên bản thân chính mình khi đương đầu với những chỉ trích cực kì nhỏ dại nhặt.
Dĩ nhiên, phần kết của câu chuyện mới thực thụ để lại trong lòng người những suy tư chẳng thể nào quên.
Hóa ra thân phụ của những đứa nhỏ tuổi khi đang giận dữ trách mắng mẹ thì bỗng nhiên nhận thấy trên đĩa chỉ có 6 cái bánh. Trong nhà có 5 đứa con, nên tổng cộng là 7 người, điều này có nghĩa là mẹ đã không tìm bánh cho mình, chỉ có phần của phụ vương và các con. Tiếng trách mắng của phụ vương đột nhiên nghẹn lại, ông lặng lẽ chia chiếc bánh của mình thành 2 nửa, gắp một nửa chiếc bánh tham gia trong bát của cung phi, sau đó âm thầm đưa nửa chiếc bánh còn lại lên miệng mình.
Cha đã đồng ý ăn và không còn tức giận nữa. Theo phép tắc trong mái ấm, chỉ khi cha ăn, đại chúng mới được phép động đũa. Nhìn thân phụ đưa chiếc bánh giết mổ lên miệng mà không nói thêm lời nào, mọi người đều nắm bắt ra, như vậy là mọi chuyện đã được chuẩn y, dân chúng đã có thể ăn bánh.
Năm anh chị em cắn từng miếng từng miếng bánh giết thịt, mong ước xưa nay nay của chúng sau cùng đã được thỏa mãn. chậm triển khai là bữa tối vui mừng và ngon lành nhất trong khoảng trước tới giờ.
Sau bữa ăn, ánh mắt mẹ và cậu nhỏ xíu đã gặp gỡ nhau, khuôn mặt mẹ tinh ma và sáng ngời vẻ êm ấm, mẹ vừa cười vừa nói: “Tốt quá rồi. Bánh ngon lắm phải không con”?
Bà cũng không một chút trách móc, không một lời truyền đạt, nhưng suốt đời Kadokura Kiyojiro cũng không thể quên được phương pháp giáo dục không lời này của mẹ.
Kadokura Kiyojiro từ đó đã ghi sâu trong lòng bài học về tình ái công bằng và sự hy sinh to đùng, không ân oán không giận của mẹ bỏ ra cho cậu. Sự lặng lẽ chịu đựng, dũng khí và tâm thái của mẹ khi đảm trách bổn phận cho những việc bản thân mình khiến cho đã in sâu trong trái tim Kadokura Kiyojiro.
Mẹ bỏ ra cho Kadokura Kiyojiro sự vồ cập và kính yêu chan chứa, mẹ hiểu nỗi lòng và mơ ước của cậu khi khát khao một chiếc bánh làm thịt. Nhưng đó chẳng phải là sự nuông chiều của mẹ khi quyết định tìm bánh để cậu kết thúc khóc, mẹ đã nhẹ nhàng giúp Kadokura Kiyojiro nhận ra những yếu tố cần thiết trong phương pháp sống, phương pháp xử sự của một con người và mẹ lặng lẽ lấy mình khiến cho gương.
Kadokura Kiyojiro đã hiểu rằng khiến người không được phép tùy nhân thể, không được bất chấp hậu quả; một khi đã quyết định thì phải quả cảm gánh vác trách nhiệm, không được lẩn tránh, cũng không được kiếm cớ thoái thác, quy kết nguồn gốc và tội vạ cho người khác.
Vẻ mặt cương nghị và thái độ dám khiến dám chịu, không một lời giãi bày, không một tí ăn năn của mẹ khiến Kadokura Kiyojiro cả đời không sao quên được. Nhân tố này đã tạo nên thành công trong thế cuộc sau này của cậu.
Bí quyết dạy dỗ hiền đức của mẹ đã giúp Kadokura Kiyojiro nhìn thấy thế nào là tình yêu công bằng, sự hy sinh thầm im cũng như tấm lòng bao dong, suy nghĩ cho người khác, tinh thần chuẩn bị gánh vác bổn phận và không bao giờ ân oán trách người khác dù phiên bản thân ở trong cảnh ngộ nào.
Nghe xong câu chuyện này, tôi mới nắm bắt, hóa ra những lời dạy bảo tốt đẹp và lấy chính mình làm gương của phụ vương mẹ trong cuộc sống hàng ngày lại là nhân tố cần thiết quyết định sự thành công trong cuộc đời của con trẻ trong nhà.
Thầy hiệu trưởng nói rằng giáo dục gia đình và giáo dục nhà trường giống như nhì chiếc bánh của một cỗ xe, chỉ cần một bị đơn chệch cũng sẽ gây ra mất cân bằng cho chiếc xe, trong khoảng đó sẽ sinh ra điều. Con đường xe chạy cũng như chặng tuyến đường mà loài người bước đi.
Sự trưởng thành của con trẻ trong nhà cần có sự giáo dục đầy đủ của mái ấm và nhà trường. Chỉ có như vậy thì cỗ xe thế cuộc này mới có thể chạy một cách bình ổn, bình an trên con đường phố hội mai sau, nếu như không có thể sẽ xảy ra sự cố hoặc hiểm nguy thì xe sẽ bị lật giữa trục đường.
Sau cùng thì tôi cũng đã hiểu tại sao Nhật Phiên bản lại coi trọng giáo dục trong cuộc sống và làm người như vậy. Tôi nắm bắt rằng giáo dục làm cho người chính là mấu chốt để khiến cho nên một xã hội văn minh, một phường hội phát triển bền vững.
(Còn tiếp)
Nguồn: daikynguyenvn.com
Xem nhiều hơn: Collagen Hanamai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét